Mảnh đời của Phụng…
29/11/2010
Tôi cảm nhận được một điều gì đó rất lạ ở anh: Một Nguyễn Văn Phụng đau đáu - một Nguyễn Văn Phụng lặng thầm - và cả một Nguyễn Văn Phụng cô đơn thì phải…
Tôi cảm nhận được một điều gì đó rất lạ ở anh: Một Nguyễn Văn Phụng đau đáu - một Nguyễn Văn Phụng lặng thầm - và cả một Nguyễn Văn Phụng cô đơn thì phải…
Những buổi tập của ĐTVN tại Bangkok Thái Lan (AFF Suzuki Cup) những ngày này, khi cả đội chia đôi đội hình đá đối kháng thì anh thường ngồi ở ngoài đường piste - ở cái góc mà ít người nhìn thấy mình nhất. Anh đội sụp mũ, khiến cho gương mặt đen nhẻm như càng đen hơn, rồi cứ thế nhìn chằm chặp vào trong sân. Những lúc ấy, tôi lại đến ngồi cùng anh – người mà tôi đã biết, đã để ý, đã hâm mộ từ rất lâu nhưng thật lạ là phải đến bây giờ mới có dịp ngồi cùng. Mà ngồi cùng anh cũng chỉ có thể nói chuyện một cách nhát gừng, bởi anh vẫn phải quan sát màn thể hiện của các thủ môn trong bài tập đối kháng. Nhưng chắp nối lại những “tập hợp nhát gừng” ấy, tôi cảm nhận được một điều gì đó rất lạ ở anh: Một Nguyễn Văn Phụng đau đáu - một Nguyễn Văn Phụng lặng thầm - và cả một Nguyễn Văn Phụng cô đơn thì phải… 1. Nguyễn Văn Phụng – cái tên ấy lần đầu tiên vang lên trong tâm trí tôi cùng rất nhiều những người hâm mộ bóng đá cùng thời với tôi vào năm 1996, trong trận tranh HCĐ Tiger Cup (tiền thân của AFF Cup bây giờ) giữa ĐTVN với ĐT Indonesia. Tôi nhớ mãi là sau khi dẫn trước đối phương 3-1 rồi 3-2, ĐTVN co xuống đá theo kiểu tử thủ, giữ tỉ số. Khoảng thời gian nguy nan, hồi hộp ấy, các chân sút cự phách một thời của Indonesia thả sức bắn phá khung thành Việt Nam, nhưng tất cả những cú bắn phá đều không thắng nổi đôi tay thần sầu của Nguyễn Văn Phụng. Hình ảnh một Nguyễn Văn Phụng bay nhảy như làm xiếc giữa hai trụ thành rồi bắt đúng, bắt trúng, bắt dính quả bóng (chứ không vội vàng đấm bóng như người tiền nhiệm Nguyễn Văn Cường…) là một hình ảnh mà sau này các cầu thủ thuộc “thế hệ vàng” của BĐVN như Hồng Sơn, Huỳnh Đức…vẫn thường xuýt xoa nhắc lại. Chính vì quá ấn tượng với Nguyễn Văn Phụng ở trận tranh đồng Tiger Cup 1996 ấy, mà khi ngồi chuyện trò cùng anh – HLV thủ môn Nguyễn Văn Phụng của ĐTVN bây giờ thì tôi lập tức “đụng” ngay tới trận đấu này: “Trận ấy, anh bắt quá ấn tượng, vậy tại sao suốt từ đầu giải cho tới trước trận đấu ấy, anh cứ phải ngồi dự bị?”. Phụng trầm ngâm đáp: “Trước khi vào giải, thầy Weigang nói rõ rằng thủ thành số 1 là Nguyễn Văn Cường. Mà công nhận hồi đó Nguyễn Văn Cường bắt hay, bản lĩnh lắm. Nhưng đến trận bán kết với Thái Lan thì anh Cường lại để lọt lưới những bàn không đáng có, thế nên thầy Weigang quyết định trao cơ hội cho tôi…”. Có một sự thực là sau trận đấu đáng nhớ ấy thì ai cũng nghĩ vị trí thủ thành số 1 của ĐTVN nghiễm nhiên thuộc về Nguyễn Văn Phụng, nhưng ở những giải đấu sau đó, chẳng hạn như kỳ Tiger Cup 1998 trên sân Hàng Đẫy thì đứng trong khung thành ĐT lại không phải là…Phụng, mà là Trần Tiến Anh. Phụng nói về “sự vô lý” này: “Chuyện diễn ra lâu quá rồi nên Phan Đăng không nhớ. Một ngày trước khi cả đội đá trận đầu tiên ở Tiger Cup 1998, HLV Riedl vẫn hoàn toàn tin tưởng mình. Nhưng trong buổi tập cuối cùng, từ một pha lao ra cản phá bóng, mình đã va chạm nặng với Thiện Quang, và lập tức gãy xương bàn tay. Thế là mất luôn Tiger Cup…”. Thực tế thì lần gãy xương bàn tay tai ác đó, Phụng không những “mất luôn Tiger Cup”, mà còn mất luôn những tháng ngày bay nhảy hào hoa trong màu áo Tuyển. Thế nên, nói về cuộc đời ĐT của Phụng, đã có một HLV kỳ cựu nhận xét rằng: “Nó là thằng bắt được, rất được. Nhưng số nó đen quá. Đen như màu da nó vậy”.
|
Nguồn: THỂ THAO VIỆT NAM